Có nên ly hôn khi chồng không tôn trọng vợ

Con người thật khó hiểu, lúc thì đòi sống đòi chết để được ở bên nhau, lúc bên nhau rồi thì lại chán nhau, xem nhẹ nhau rồi dần dần lại muốn tránh xa nhau. Lúc bị ngăn cấm thì làm mọi cách, cầu xin, năn nỉ, thậm chí là mang cả tính mạng ra để đổi lấy tình yêu. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ thay đổi, chẳng bao giờ muốn ròi xa nhau, cứ ngỡ sẽ trân trọng nhau, sẽ cùng nhau gìn giữ tình yêu ấy mãi mãi, bởi đã phải trải qua bao khó khăn, bao cực khổ, bao nhiêu nước mắt mới có thể được ở bên nhau. Vậy mà vẫn lỡ xa nhau, vẫn lỡ quên đi tất cả, vẫn lỡ lừa dối nhau, phản bội nhau, để rồi lôi nhau ra tòa để ly hôn, để giải thoát cho nhau với những lý do hết sức ngớ ngẩn. Nào là không hợp nhau, nào là hết yêu rồi, nào là không chấp nhận được đối phương…ô thế cái lúc đòi sống đòi chết để được ở bên nhau thì hợp sao? Lúc đó thì mới là yêu? Lúc đó mới có thể chấp nhận? còn giờ sống với nhau gần nửa đời người mà lại nói một câu không hợp để chia tay sao? Các bạn có cảm thấy bản thân mình hết sức vô lý và vô trách nhiệm không? Nếu đã không thể sống với nhau, nếu đã cảm thấy không thể chấp nhận nhau, thì đừng vội vàng, đừng bất chấp mọi thứ để lấy nhau bằng được. Xong về sống với nhau rồi nói một câu không hợp là lôi nhau ra tòa, các bạn nghĩ hôn nhân giống trò đùa vậy sao? Các bạn nghĩ mình thích thì mình lấy, không thích thì mình bỏ sao? Tôi không quy chụp các bạn không được ly hôn kể cả khi cuộc hôn nhân đó bất hạnh, điều tôi muốn nói ở đây, các bạn nên suy nghĩ thật chín chắn, thật sáng suốt khi đưa ra quyết định gắn bó cuộc đời mình với một ai đó. Khi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng của bản thân, thì các bạn phải có trách nhiệm với sự lựa chọn ấy, các bạn phải chắc rằng mình chấp nhận được họ, mình có thể dung hòa được họ, mình đã hiểu và có thể cảm thông cho họ, mình thực sự muốn cùng họ đi đến hết cuộc đời, và quan trọng là bản thân bạn phải thực sự trân trọng đối phương. Nếu chưa tự tin vào những điều đó, bạn không nên vội vàng nhận lời, không nên vội vàng đồng ý để rồi sau này hối hận, sau này cảm thấy không hợp, phủi tay một cái là muốn quên sạch, muốn buông hết. Bản thân các bạn cảm thấy nhẹ nhàng, cảm thấy được giải thoát, nhưng còn con cái các bạn thì sao? Còn bố mẹ hai bên sẽ như thế nào? bạn bè, người thân của các bạn sẽ nghĩ gì? Họ có cảm thông nổi với sự bồng bột, sự nông nổi, thiếu suy nghĩ của các bạn không? Hãy thật chín chắn và suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề kết hôn, và hãy nhớ, hôn nhân không phải là trách nhiệm, đó là sự lựa chọn. Và bạn phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.

Có nên ly hôn chồng không tôn trọng vợ
Có nên ly hôn chồng không tôn trọng vợ

Tại sao tôi lại nói về vấn đề suy nghĩ nghiêm túc trước khi kết hôn ạ? Suy nghĩ này bắt nguồn từ câu chuyện của đứa bạn thời trung học của tôi. Hai đứa chơi với nhau cũng khá thân, nhưng sau này nó lấy chồng một nơi, tôi thì sống một nơi nên hai đứa cũng ít khi gặp nhau. Tuy nhiên hai đứa vẫn thường xuyên liên lạc, nó cũng hay tâm sự chuyện gia đình với tôi, nghe qua thì tôi cảm nhận nó lấy được một tấm chồng rất đáng tự hào. Chồng nó làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty khá lớn ở quê, nó thì lấy chồng xong chỉ ở nhà ăn với đẻ, chắc kinh tế gia đình nó cũng ổn nên tôi thấy nó chẳng bao giờ phải lăn tăn về chuyện kinh tế. Nghĩ cũng mừng cho nó, ngày xưa hai đứa đi học cùng nhau, còn hay trêu nhau, sau này đứa nào mà giàu thì phải chia sẻ với đứa kia, giờ nó giàu nhưng tôi cũng chưa cần nó chia sẻ. Tôi trêu nó, cứ giành tiền đi, sau tao lấy chồng mừng to to cho tao sĩ diện với chồng. Hầu như lúc nào nó rảnh rỗi, nó cũng chát chít với tôi, tôi làm tự do nên cũng có nhiều thời gian hầu chuyện nó, có hôm hai con facetime nói chuyện cả tiếng đồng hồ, nhìn nó càng ngày càng xinh đẹp, hai đứa con nhà nó cũng kháu khỉnh lắm, nhìn đứa nào cũng mụ mẫm đáng yêu, tôi toàn khen nó mát tay, khéo chăm con, còn kêu nó sau này đỡ đầu cho con tôi nữa. Kể cũng vui, cuộc sống có cái sờ mát phôn thấy thú vị và làm con người ta cảm thấy gần nhau hơn, ở đây tôi chỉ muốn nói đến tiện ích gọi điện để nhìn thấy mặt nhau thôi nha. Chứ không ủng hộ việc cứ ôm cái sờ mát phôn rồi quên hết mọi thứ xung quanh như các bạn trẻ hiện nay. Lại nói về con bạn thân của tôi, nó tên Hoa, lấy chồng gần 10 năm và thành quả nó có được hiện giờ là hai đứa con vô cùng đáng yêu, cùng một ông chồng hết sức cưng chiều vợ, đã thế lại còn giỏi kiếm tiền. Đôi khi tôi cũng ghen tỵ với nó lắm, nhìn lại bản thân mình chả có gì trong tay, tiền cũng không, người yêu cũng không, con thì lại càng không. Thi thoảng tôi vẫn than vãn với nó, tiếc thương cho cái số phận hẩm hiu của tôi, tôi toàn bảo ước gì được một phần của nó, nó chỉ cười, xong kêu tôi lấy chồng chưa chắc đã sướng hơn đời độc thân. Tôi biết thừa nó đang an ủi mình, chứ lấy chồng được như nó, ai chả muốn lấy chồng.

Cả tuần vừa rồi bận rộn ngập mặt với công việc, tôi chả có thời gian tám chuyện với nó, thấy cũng nhớ nhớ, mà nghĩ lại hình như cả tuần nay cũng không thấy nó í ới gì mình, không biết con này mất tích đâu rồi. Tôi cứ có cảm giác lo lắng, cứ thấy bồn chồn trong lòng, tôi quyết định gọi điện cho nó, đợi mãi không thấy nó nhấc máy, tôi lại gọi cuộc nữa, chuông kêu hoài cũng không ai bắt máy. Tôi càng sốt ruột hơn, không biết có chuyện gì với nó nữa, ruột gan nóng như lửa đốt, tôi quyết định gọi lại lần nữa, chuông kêu rồi, sao không nghe máy chứ, con điên này, mãi một lúc sau mới thấy nó bắt máy, tôi mừng quá, hỏi dồn dập “mày làm gì mà mãi mới nghe máy hả? có chuyện gì mà mất tích cả tuần nay hả? tao nhớ hai con chó con nhà mày chết đi được? cả tuần này công việc ngập đầu không rảnh chút nào mà gọi cho mẹ con mày…” nói một thôi một hồi tôi mới chợt dừng lại khi đầu dây bên kia có tiếng khóc của con bạn thân. Không hiểu có chuyện gì mà nó lại khóc chứ? Không lẽ nhà nó xảy ra chuyện gì? Tôi càng rối hơn, cố trấn tĩnh lại hỏi nó “sao thế Hoa? Nhà có chuyện gì ah? Sao lại khóc? Nói tao nghe coi mày”, tôi vừa dứt lời, nó càng khóc to hơn, tôi cố gắng dỗ mãi nó mới chịu nín, nó nói: “tao khổ quá mày ơi, cuộc đời tao bất hạnh lắm mày ạ, nó không đẹp như mày nghĩ đâu, thời gian qua những điều mày nghe được, mày nhìn thấy chỉ là sự giả tạo thôi, bản chất thật của chồng tao tệ lắm mày ạ, tao muốn bỏ quách anh ta đi, nhưng vì hai đứa nhỏ, tao không làm được”, nói xong nó lại khóc nấc lên, tôi vẫn chưa hiểu lý do vì sao lại ra nông nỗi như thế, lại gặng hỏi nó “thế có chuyện gì? Mày nói rõ tao nghe nào”, nó cố kiềm chế bản thân để kể tiếp cho tôi nghe. Nó nói, chồng nó là một kẻ rất tệ bạc, anh ta rất coi thường nó, chưa bao giờ coi nó là một người vợ, ngay từ khi lấy nhau về anh ta cũng đã tỏ ra coi thường nó rồi, nhưng nó vẫn cố gắng nhịn và nghĩ rằng do anh ta gia trưởng nên thế, nhưng càng về sau anh ta càng quá đáng. Nó nói chồng nó lúc nào cũng tự quyết định mọi chuyện trong gia đình, anh ta không bao giờ hỏi ý kiến nó, nó có hỏi thì anh ta nói luôn cô không có tiếng nói trong cái nhà này, đau đớn hơn là chồng nó nói, nó chỉ ở nhà ăn với đẻ thì biết điều mà sống cho đúng với thân phận của mình, đã ăn bám còn đòi quyền lợi. Rồi anh ta khinh thường nó ra mặt luôn, coi nó không được như con ở, trước mặt người ngoài thì anh ta luôn tỏ ra yêu thương vợ con, chiều chuộng vợ con hết mực, nhưng đâu ai biết bộ mặt thật của anh ta như thế nào, ai cũng khen anh ta hết lời. Tôi hỏi thấy anh ta như thế sao không nói cho mọi người biết, nói với bố mẹ hai bên chứ, nhưng nó nói sợ bố mẹ lo, sợ mọi người chê cười nên cứ giấu, cứ âm thầm chịu đựng, nhưng giờ cảm thấy bức xúc lắm, cảm thấy bế tắc và ngột ngạt lắm rồi. Tôi khuyên nó, nếu không nói chuyện được với chồng, anh ta không thay đổi thì bỏ xừ đi cho nhẹ nợ, nhưng nó bảo, bỏ anh ta giờ nó chả biết bấu víu vào đâu, còn hai đứa con nữa, nó không biết làm gì để nuôi hai đứa nhỏ, nhỡ đâu anh ta mà tranh quyền nuôi con thì coi như đời nó mất hết, chẳng còn gì. Nhưng nếu cứ mãi như thế này thì nó cũng không biết bản thân nó chịu đựng được đến bao giờ, thực sự nó cảm thấy rất mệt mỏi và chán cuộc sống hiện tại.

Làm gì khi chồng không tôn trọng vợ

Sống với nhau hơn 10 năm, có hai mặt con rồi mà chồng lúc cũng coi thường, không dành cho vợ bất kỳ sự tôn trọng nào gọi là có, như thế có nên tiếp tục cam chịu và cố gắng nữa không? Nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận điều đó, tôi sẽ không chấp nhận đánh đổi cả thanh xuân, cả hạnh phúc của cuộc đời mình vì người đàn ông tồi tệ ấy. Tôi sẽ kiếm việc làm, sẽ làm bất cứ việc gì có thể kiếm ra tiền để nuôi các con mình, thà vất vả khổ cực còn hơn là sống với một kẻ luôn coi thường, khinh bỉ mình. Không thể chấp nhận sống với một kẻ mình gọi là “chồng” mà anh ta lại có thể đối xử với mình không được bằng người dưng nước lã như thế. Không thể chấp nhận một cuộc sống toàn sự giả dối và đê tiện như thế. Tôi sẽ không cam chịu, sẽ không chấp nhận. Còn các bạn? các bạn nghĩ sao về vấn đề chồng coi thường vợ? Các bạn nghĩ, có nên ly hôn khi chồng không tôn trọng vợ? Hãy chia sẻ quan điểm của cá nhân mình, để chúng ta có nhiều cái nhìn hơn, để chị em nào có vấp phải hoàn cảnh này, sẽ có nhiều lựa chọn hơn cho mình.

Bí quyết để có cuộc hôn nhân hạnh phúc

4.8/5 - (6 votes)

One thought on “Có nên ly hôn khi chồng không tôn trọng vợ

  1. Thuý Nga says:

    Thực sự, có cách nào cải thiện việc chồng ko tôn trọng vợ ko. Chứ phân tích, kết luận gì gì, cũng tóm lại chỉ là từ LY HÔN. Âu cũng là số phận. Phụ nữ như hạt mưa sa, hạt rơi nàng hoa cài, hạt thì xuống bùn cống.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bài viết khác