Thực sự đến giờ này, ngồi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy xót xa, cảm thấy thương con vô cùng. Cũng may nhờ có các thám tử điều tra mà tôi sớm biết chuyện cháu đi làm cái nghề mạt hạ, cái nghề mà cả xã hội khinh thường. Tôi tin nếu không quá khổ, không vì quá thương bố mẹ và các em thì con bé cũng không đi làm cái nghề đó. Lúc biết chuyện, tôi thương con nhiều hơn là giận, tôi dằn vặt bản thân rất nhiều, cũng bởi tôi chẳng lo được cho nó nên mới để nó đi theo con đường ấy, cũng bởi tôi chẳng có thời gian quan tâm, dạy dỗ con để nó dại dột, thiếu suy nghĩ như thế. Cũng là tại tôi mà con gái tôi mới đi làm gái, mới bị thiên hạ gọi là con đĩ, bị người đời chê cười. Càng nghĩ đến nó, tôi càng xót xa, thương con vô cùng, lúc nhận ra thì con mình đã nhuốm bùn đen mất rồi. Giờ chỉ biết cố gắng động viên, an ủi con bé để nó làm lại cuộc đời. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để con bé một mình vật lộn với cuộc sống nữa, sẽ không để bất cứ ai coi thường, chê cười con bé nữa. Nó là đứa con ngoan, nó xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Tôi tin con gái tôi sẽ làm được, nó sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ và trưởng thành như bao đứa trẻ khác.

Chuyện gia đình tôi, để kể hết thì dài lắm, tôi chỉ xin kể câu chuyện về cuộc đời đứa con gái đáng thương của mình, tôi chia sẻ câu chuyện này với mong muốn. Gửi đến các bậc phụ huynh lời cảnh tỉnh, mọi người hãy quan tâm và chú ý đến con cái mình thường xuyên và sát xao hơn, đừng để các cháu cảm thấy bơ vơ, lẻ loi. Và cũng muốn nhắn nhủ tới các bạn trẻ, đừng nông nổi, đừng bồng bột, đừng vì một chút danh lợi mà quên đi danh giá của bản thân, đừng vì bất cứ ai mà đánh đổi, hy sinh cuộc đời mình, kể cả là cha mẹ. Cách báo hiếu tốt nhất là hãy sống thật tốt, là một người tử tế. Thế là đủ rồi, thế là bố mẹ vui lòng và an tâm rồi. Đừng nghĩ bố mẹ cần tiền bạc, cũng đùng nghĩ làm cho bố mẹ sung sướng, hưởng thụ trên nỗi đau, sự khổ cực của con cái, đó không phải là báo hiếu, đó là các bạn đã phạm phải sai lầm, đã làm bố mẹ đau lòng, thậm chí là bị kết tội bất hiếu nữa. Trước khi làm gì cũng nên suy nghĩ thật chín chắn, suy nghĩ xem mình được gì và mất gì sau tất cả. Tuyệt đối không nghe bạn bè dụ dỗ, không đua đòi theo chúng bạn, như thế rất dễ hư người, tha hóa biến chất.
Con gái tôi tên là Ngọc, nó là chị cả, sau nó còn 4 đứa em nhỏ, gia đình tôi nghèo nên chẳng có tiền cho tụi nhỏ ăn học, hàng ngày mấy đứa nhỏ toàn theo chị đi nhặt lon bia, vỏ chai, nói chung là đi lượn ve chai đó, vợ chồng tôi thì đi làm thuê cho nhà người ta để kiếm tiền sống qua ngày. Mấy đứa được cái thương bố mẹ, nên đứa nào cũng ngoan, biết nghe lời. Cái Ngọc lớn hơn nên được giao nhiệm vụ chăm sóc các em khi bố mẹ vắng nhà, con bé ra dáng chị cả lắm, nhanh nhẹn, chăm sóc các em rất giỏi. Vợ chồng tôi đi làm từ tinh mơ tới tối khuya mới về, lúc nào về cũng thấy nó cho các em ngủ ngoan rồi, nó vẫn ngồi cửa đợi bố mẹ về, ngày nào cũng như ngày nào, vợ chồng tôi về muộn tới mấy nó cũng chờ. Thương con lắm, bảo nó đi ngủ trước mà nó không chịu, lúc nào cũng đợi bố mẹ về mới chịu đi ngủ. Cuộc sống vất vả, khổ cực nhưng bù lại các con ngoan ngoãn, không quấy phá vợ chồng tôi cũng thấy được an ủi phần nào.
Rồi tai họa ập xuống gia đình tôi, vợ tôi lâm bệnh phải nằm viện điều trị, nhà tôi cơm còn không ăn đủ bữa, tiền đâu mà chạy chữa cho cô ấy, tôi lo lắm, chạy đi khắp làng vay mượn để cứu vợ, mọi người cũng thương hoàn cảnh, mỗi người giúp một chút, nhưng cũng không thấm vào đâu với tiền viện phí của vợ tôi. Hàng ngày tôi vẫn ra ngoài kiếm việc làm thêm, tôi làm bất cứ việc gì người ta thuê, miễn có tiền tôi làm hết. Tôi phải gửi bọn trẻ con ở nhà để cái Ngọc lên chăm sóc cho mẹ nó. Tôi đi làm nên không có ai ở trong viện với cô ấy, tôi không yên tâm. Từ hôm có cái Ngọc, tôi yên tâm đi làm hơn, cứ sáng sớm dặn dò con ở lại với mẹ, tôi đi làm thuê tới tối mịt mới vào với hai mẹ con, cho cái Ngọc nằm với mẹ, tôi ra hành lang bệnh viện trải chiếu nằm tạm. Đúng là có sức khỏe là có tất cả, ốm đau mới biết khổ như thế nào, bao nhiêu tiền cũng không xuể, bệnh tình của vợ tôi thì chưa có chuyển biến tốt, nên vẫn phải nằm viện điều trị dài, nỗi lo càng lớn với tôi. Gánh nặng viện phí, lo lắng sức khỏe của vợ, nhiều khi tôi kiệt sức chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng nghĩ tới mấy đứa nhỏ, nghĩ tới vợ đang nằm viện, tôi lại cố gắng gượng. Cũng may có cái Ngọc đỡ đần, không tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Thôi thì cả nhà cùng cố gắng.
Hôm nay tôi mệt nên nghỉ sớm, tôi tranh thủ đi mua cho con bé mấy gói mỳ tôm, chăm mẹ nó toàn ăn đồ ăn thừa của mẹ, chẳng dám ăn uống gì, dành tiền cho mẹ chữa bệnh, thương con lắm mà không sao được. Nay được chủ nhà cho thêm tiền, tôi quyết định trích ra một chút mua cho con bé mấy gói mì, để lúc nào đói nó ăn. Về đến bệnh viện, vào phòng vợ tôi không thấy con bé đâu, vợ tôi thì đang ngủ. Tôi hỏi mấy người cùng phòng, họ nói con bé đi làm thêm, từ hôm qua rồi, chắc nó sợ anh lo lắng nên không dám nói. Ngồi chờ con bé về, không biết nó đi làm gì nữa, tôi sốt ruột, lo cho con quá, bỡ ngỡ có biết đường đi lối lại đâu mà đi làm, không biết nghe ai rủ rê nữa, có chuyện gì xảy ra chắc tôi chết mất.
Cuối cùng nó cũng về, tôi vội hỏi con đi đâu làm gì mà không nói với bố, biết ai mà đi làm, có quen ai trên này đâu mà dám ra ngoài một mình như thế, có chuyện gì thì sao. Nó vội giải thích, nó đi theo một chị cũng đi chăm mẹ ở dãy đối diện, chị ấy đi làm thêm gần đây nên rủ nó đi làm cùng, chỉ là đi rửa bát cho quán phở thôi, không làm gì nặng nhọc, nó bảo để nó đi làm, phụ giúp tôi được chút nào hay chút ấy. Nghe con nói mà tôi rớt nước mắt, ở tuổi nó, con nhà người ta đang cắp sách tới trường, vui chơi chứ đâu phải bươn chải cuộc sống như nó, cũng tại gia đình nghèo quá mà nó phải chịu khổ, chịu thiệt thòi như thế. Tôi không muốn con đi làm, nhưng nó cứ nài nỉ, rồi nó nói chỉ đi rửa bát thôi mà, không vất vả gì, ra đó còn được ăn no nữa. Nghe mà thương con, nhưng tôi cũng đành lòng để nó đi làm, một phần như nó nói, ra đó nó được ăn nó, một phần bệnh tình của vợ tôi ngày càng yếu nên càng cần chi tiêu thuốc thang nhiều hơn, hy vọng nó cũng đỡ được phần nào. Thế là từ hôm sau, tôi đi làm trước, nó ở lại cho mẹ ăn uống xong rồi đi sau.
Mọi chuyện sẽ không có gì để nói khi hôm nay nó về, nó đưa cho tôi một bọc tiền, nó nói nó nhặt được, tôi không tin, bảo nó sao lại nhặt được nhiều tiền thế, nếu có nhặt được thật thì cũng mang lên công an trả lại người ta, mình nghèo nên mình biết giá trị của đồng tiền lớn lắm, biết đâu đây cũng là tiền người ta mang đi chữa bệnh cho người nhà thì sao. Tôi đang định mang bọc tiền đi báo công an thì nó kéo tay tôi lại, nó nói đó là tiền bà chủ cho nó, bà chủ nói thương hoàn cảnh gia đình, nó ngoan ngoãn nên cho nó về chưa bệnh cho mẹ, coi như bà ấy cho nó ứng tiền lương trước. Từ mai cứ qua làm việc chăm chỉ là được. Nghe con nói xong tôi cứ thấy ngờ ngờ, nó mới đi làm được gần 1 tháng mà sao người ta lại cho nó số tiền lớn như thế chứ, nhưng trước giờ con mình không trộm cắp hay lừa đảo ai, nên tôi tin những gì nó nói là sự thật. Tôi cầm tiền đó đi đóng tiền viện phí, rồi mua thêm đồ để bồi bổ cho vợ tôi. Thấy tôi vui vẻ, mua sắm đồ ngon cho vợ tẩm bổ, mấy người cùng phòng trêu, nay trúng số độc đắc sao cho vợ ăn ngon dữ. Tôi cười gượng và kể chuyện con gái được bà chủ nhà giúp đỡ, mọi người ai cũng mừng cho gia đình tôi, mừng cho con gái tôi gặp được bà chủ tốt bụng, cả phòng đang cười vui vẻ. Bỗng có 2 người đàn ông lại mặt bước vào, họ dơ lên một tấm ảnh và hỏi chúng tôi có quen cô gái trong ảnh không? Cả phòng ai ngó qua cũng nói không biết, không thấy bao giờ. Đến khi hai người đàn ông đó dơ tấm ảnh trước mặt tôi, tôi vội vàng giật lấy tấm ảnh nhìn kỹ lại, đây là cái Ngọc mà, đây là đứa con gái của tôi mà, nhưng sao nó lại ăn mặc nhố nhăng, trang điểm lòe loẹt như thế này, đã thế lại còn ở một chỗ giống như chốn ăn chơi thế này? Con gái tôi đang đi rửa bát thuê mà, sao nó lại ở đây? Mà các anh tìm nó làm gì vậy? có chuyện gì xảy ra với con bé sao? Làm ơn nói rõ cho tôi biết đi. Tôi ôm chầm lấy hai người đàn ông lạ đó, hỏi dồn dập về con gái tôi, tôi không hiểu có chuyện gì với con bé, tại sao hai người đàn ông này lại đến tận bệnh viện tìm nó, sao họ lại quen nó chứ?
Hai người đàn ông đó giúp tôi bình tĩnh hơn để nghe họ nói rõ sự tình, họ nói, họ là thám tử tư, họ hợp tác với bên công an để điều tra đường dây gái mại dâm đang hoành hành với quy mô lớn trên địa bàn. Theo những thông tin các thám tử điều tra được, thì con gái tôi cũng là một trong những cô gái trong đường dây mua bán dâm đó. Họ theo dõi con gái tôi và biết được cháu có người nhà nằm trong viện này, họ đến đây với mục đích giúp cháu thoát khỏi vòng lao lý, rất mong gia đình hợp tác. Tôi ngã quỵ ngay lập tức, tôi không thể nào ngờ rằng đứa con gái ngây thơ, hồn nhiên ấy của tôi lại có thể đi làm gái bán dâm, tại sao con tôi lại dại dột như thế. Nó nói với tôi nó đi rửa bát thuê mà, thôi đúng rồi, sao tôi ngu ngốc thế, tại sao tôi không nhận ra. Làm gì có ai dễ dàng cho một đứa làm thuê xa lạ số tiền lớn như thế, vậy mà nó đưa tiền tôi không hề nghĩ ra, tôi vẫn tin con gái mình nói thật, tôi vẫn nghĩ nó đi rửa bát thuê hàng ngày để phụ giúp tôi chữa bệnh cho mẹ nó. Tôi đầu ngờ con bé lại dại dột như thế, con bé chắc vì muốn chữa bệnh cho mẹ, nó thương tôi vất vả nên nó mới làm chuyện sai trái đó, tôi xin các anh, các anh hãy cứu lấy con bé, nó còn dại quá.
Nhờ sự giúp đỡ của hai thám tử đó mà con gái tôi thoát khỏi vòng lao lý, cũng nhờ có các thám tử mà tôi phát hiện ra con gái mình đi làm gái mại dâm. Nếu không có các thám tử thì không biết cuộc đời con gái tôi sẽ đi về đâu, không biết giờ này nó đang bị ngồi tù hay lưu lạc nơi nào. Con bé như thế một phần lỗi cũng là do tôi, tôi đã quá chủ quan, không suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, tôi đã phó mặc mọi thứ cho con bé, tôi để nó phải chịu cực quá. Nó cũng vì thương bố mẹ, muốn chữa bệnh cho mẹ mới ra nông nỗi ấy. Tội nghiệp con gái tôi!